Yến Thanh Trì nhìn mấy chai rượu bên cạnh Vệ Lam, kinh ngạc nói: "Nhiều vậy, cậu uống thật hả?"
"Không thì sao gạt anh ấy được." Vệ Lam nói.
"Cậu có uống thì anh cậu cũng biết cậu giả say thôi."
"Khác chứ" Vệ Lam mở một chai rượu, "Uống là để an lòng thôi, không uống thì anh ấy nhìn tôi là tôi không diễn nổi nữa."
"Vậy cậu uống đi, lát nữa tôi đưa cậu về."
"Ừm."
Vệ Lam nói xong, bắt đầu uống rượu.
Yến Thanh Trì nhìn cậu, "Tôi còn tưởng thứ sáu này cậu mới dò xét anh ta, giờ nhìn đi, mới có một ngày đã bị cậu vả mặt."
"Cậu không hiểu đâu." Vệ Lam nói.
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ, "Cậu chỉ biết nói câu này, tôi không hiểu thì cậu phải giải thích cho tôi hiểu chứ."
Vệ Lam vừa uống rượu vừa giải thích cho y, "Hôm trước tôi vừa phát hiện anh ấy thích tôi, còn nhận ra tôi thích anh ấy, từng tuổi này tôi mới nhận ra mình sắp yêu rồi nên muốn hưởng thụ chút cảm giác mập mờ thôi. Nhưng hết cảm giác mập mờ rồi lại mông lung, tôi lại ngã ở chỗ này mới đau chứ, bởi vì không làm rõ cho ra chuyện nên không có tâm trí nào làm chuyện khác, tôi muốn thân mật hơn nên phải kết thúc thời kì này sớm thôi."
"Cậu muốn làm chuyện gì?" Yến Thanh Trì hoài nghi nhìn cậu, "Không phải cậu muốn lái xe lửa ù ù ù chứ?"
"Tất nhiên là không!" Vệ Lam khinh bỉ nói, "Sao suy nghĩ cậu đen tối vậy hả, cậu mới là chiếc xe lửa chạy ù ù ù đó."
"Rõ ràng là lời cậu nói có nghĩa khác, làm người ta nghĩ bậy, còn trách tôi."
"Nhân giả kiến nhân, hoàng giả thấy hoàng*."
(*) câu gốc: nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí —> người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí; cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau, mỗi người một ý. Hoàng: sếch
"Phải phải phải, đâu giống cậu, tiểu bạch liên băng thanh ngọc khiết."
Vệ Lam đạp y một đạp, "Sao cậu chửi tôi."
"Khen cậu mà."
"Cậu mới là tiểu bạch liên, cả nhà cậu đều là tiểu bạch liên, khỏi cảm ơn, khen cậu đó."
Yến Thanh Trì bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, lắc lắc đầu, rót cho mình một ly trà, cụng ly với Vệ Lam.
Tửu lượng của Vệ Lam không tệ, tuy chưa từng được huấn luyện như Yến Thanh Trì hay Vệ Huân trên cơ bản uống không say, nhưng cũng là kiểu rất khó uống say được. Yến Thanh Trì thấy cậu uống cũng được rồi nên ngăn lại, "Đừng uống nữa, uống nhiều quá không tốt đâu, vậy được rồi, ngửi được mùi rượu trên người cậu rồi đó."
"Thôi được." Vệ Lam nói, cậu uống nhiều vậy, chắc cũng đủ rồi.
Yến Thanh Trì đưa Vệ Lam về nhà, nhìn cậu bước vào cửa rồi mới đi. Y thấy Vệ Lam yêu đương rất thú vị, trên cơ bản là không ra bài theo lẽ thường, mỗi bước đi đều không như y nghĩ, rất thú vị. Quan trọng nhất là, tuy bình thường Vệ Lam giống như một chiếc xe điện đụng, nói chửi là chửi, nhưng đến chuyện yêu đương, ngoài ý muốn lại giống vòng quay ngựa gỗ, từng vòng từng vòng, dịu dàng và tri kỷ xoa quanh người cậu thích.
Cậu giống như vòng xoa ngựa gỗ, có một bề ngoài thật hoa lệ, cũng có tiếng nhạc dễ nghe, cậu cho phép Vệ Huân ngồi trên lưng ngựa gỗ, chầm chậm, thong thả làm hắn cảm nhận được tình cảm của mình. Tình cảm của Vệ Lam, có lẽ rất chậm chạp, nhưng lại rất khó có được. Thậm chí cậu còn không cần Vệ Huân tỏ tình công khai với cậu, chỉ cần một cái tỏ vẻ của hắn, cậu đã có thể cho Vệ Huân tất cả không chừa lại chút gì, cho hắn một bất ngờ, cho hắn viên kẹo trong tay mình, để mỗi ngày hắn đều có thể cảm nhận được vị ngọt nhè nhẹ. Yến Thanh Trì cảm thấy, nhìn nhiêu đó đã biết, Vệ Huân cực kì may mắn.
Lúc Vệ Huân tan ca đợi một hồi lâu, đợi đến trước cửa nhà mình, nhưng vẫn không nhận được điện thoại thúc giục về nhà ăn cơm của Vệ Lam, không hiểu sao hắn lại cảm thấy mất mát, sợ sau khi mình vào nhà, Vệ Lam lại không ở nhà.
Mở cửa ra, Vệ Huân tự giễu trong lòng, mấy hôm nay cuộc sống quá vui vẻ. Vệ Lam cho hắn ba ngày bất ngờ, hắn cứ đắm chìm trong bất ngờ Vệ Lam mang lại, cảm thấy Vệ Lam đang đáp lại mình, em ấy thích mình, nên cũng trở nên lo được lo mất, hy vọng sau này cứ mãi như vậy, thế nên mới thấy mất mát vì hôm nay Vệ Lam không gọi điện cho mình.
Không nên như vậy, Vệ Huân nghĩ, người như mình không nên học mấy thằng ranh con cấp ba mới bắt đầu yêu, không nên như vậy.
Vệ Huân mở cửa, trong nhà đã sáng đèn, xem ra Vệ Lam đã về rồi, hắn cười cười, nói không chừng Vệ Lam lại chuẩn bị bất ngờ mới gì đó cho hắn. Hắn bước vào nhà, vừa vào cửa đã thấy Vệ Lam nằm nghiêng trên sô pha.
Vệ Huân thay giày đi qua, ngửi thấy mùi rượu, Vệ Lam nằm đó, chắc là vì say rượu nên trên mặt nhiễm một tầng sắc hồng.
Từ nhỏ hắn đã quản lý Vệ Lam rất gắt, không cho hút thuốc, cũng không cho cậu uống quá nhiều rượu, Vệ Lam rất nghe lời, biết uống rượu nhưng không bao giờ uống nhiều, nhưng hôm nay rõ ràng cậu uống rất nhiều. Vệ Huân nhìn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Có chuyện gì đáng để em ấy uống nhiều như vậy.
Hắn nhìn Vệ Lam ngủ trên sô pha, vươn tay chuẩn bị ôm cậu về phòng, nhưng Vệ Lam rất nhạy cảm, hắn mới chạm vào người Vệ Lam thì cậu đã mở mắt, mang theo chút men say, mềm mại kêu hắn, "Anh."
Vệ Huân "Ừm" một tiếng, ngồi xổm xuống nhìn cậu, hỏi, "Sao vậy, sao hôm nay uống nhiều thế."
Vệ Lam nhìn hắn, cố gắng giả bộ uống say, cậu chống sô pha ngồi dậy, Vệ Huân đỡ cậu, ngồi xuống bên cạnh cậu. Vệ Lam học bộ dáng giả say hôm trước của hắn, im lặng ngồi trên ghế, thỉnh thoảng còn gõ trán mình, lẩm bẩm nói, "Nhức đầu."
Vệ Huân để cậu nằm trên đùi mình, nhấn nhấn đầu cho cậu, dạy dỗ, "Uống nhiều như vậy, đáng đời em nhức đầu."
Vệ Lam không để ý đến hắn, nhắm mắt lại, để hắn ấn nguyệt cho mình.
Vệ Huân ấn cho cậu một hồi, hỏi, "Còn nhức không?"
Vệ Lam căn bản là không đau, chỉ giả say thôi, giờ thấy cũng đến lúc rồi nên lắc lắc đầu.
Vệ Huân để cậu nằm xuống sô pha lại, pha cho cậu một ly trà giải rượu.
Vệ Lam uống xong, còn oán giận, "Đắng."
Vệ Huân lại cho một muỗng mật ong vào ly, Vệ Lam cũng không hài lòng, cau mày nói, "Ngọt quá."
Vệ Huân không còn cách nào, đành phải rót cho cậu ly khác.
Vệ Lam ôm cái ly uống mấy hớp, chưa uống được mấy hớp đã bỏ lại xuống bàn, nằm xuống giả say tiếp.
Vệ Huân ôm lấy cậu, nói, "Về phòng rồi ngủ."
Vệ Lam ngốc ngốc gật đầu, làm nũng: "Anh ôm em."
Vệ Huân cưng chiều cậu, nghe lời bế ngang cậu lên, từng bước từng bước lên cầu thang, vào phòng cậu.
Hắn đặt Vệ Lam xuống giường, thả tay ra, định đi lấy nước ấm ra lau cho Vệ Lam để cậu ngủ ngon. Nhưng Vệ Lam lại không chịu buông tay đang ôm hắn ra, Vệ Huân cúi đầu nhìn cậu, chỉ phát hiện Vệ Lam đang nhìn mình.
"Sao vậy?" Hắn dịu dàng nói.
Vệ Lam nhìn hắn, tim đập mạnh, cậu vô thức nắm chặt quần áo Vệ Huân, chớp chớp mắt.
Vệ Huân ngồi xuống bên cạnh cậu, bởi vì Vệ Lam đang ôm hắn nên hắn cách Vệ Lam rất gần, gần đến mức Vệ Lam cảm thấy chỉ cần hắn ngã người về trước một chút thôi đã hôn được Vệ Huân.
Vệ Huân thấy cậu cứ nắm lấy áo mình mà không nói lời nào, nghĩ cậu uống say nên có chút mơ hồ, nhỏ giọng dỗ dành, "Có chuyện muốn nói với anh sao?"
Vệ Lam không nói gì.
"Vậy là không có chuyện gì muốn nói với anh sao?"
Vệ Lam cũng không nói gì.
"Buông ra trước được không?"
Vệ Lam lắc lắc đầu.
Vệ Huân không ngờ, cậu ngốc ngốc vậy cũng rất đáng yêu. Vệ Lam không muốn buông hắn ra, hắn cũng không ép nữa, dịu dàng ngồi bên cạnh cậu.
Vệ Lam nhìn hắn, nhỏ giọng kêu hắn, "Anh."
Vệ Huân lên tiếng, "Ừm."
Vệ Lam lại kêu một tiếng.
Vệ Huân lại đáp lời cậu.
Vệ Lam cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, như mưa rơi lả chả, lại như nhịp trống đồn dập, cậu nói, "Anh."
Vệ Huân rất kiên nhẫn tiếp tục trả lời cậu, nhưng mà hắn vừa phát ra chữ "Ừm", còn không chưa nói hết cậu, đã cảm thấy Vệ Lam hôn lên môi mình.
Vệ Huân đơ người.
Vệ Lam hôn hắn, yên lặng tinh tế, giống như cây kẹo bông gòn mới ra lò, mang theo chút ngọt ngào và mềm mại.
Vệ Huân ngẩn ra một hồi, vô thức ngả người về sau cách xa Vệ Lam ra, nhìn người đang ở trước mặt hắn.
Vệ Lam không hiểu vì sao anh ấy không hôn mình lại, còn cách xa mình ra, hơi nghi ngờ nhìn hắn.
Vệ Huân kiềm chế kích động và rối loại trong lòng, hắn nhìn Vệ Lam, nhìn nghi ngờ và một xíu xíu bất mãn trong mắt Vệ Lam.
Cả người lại run rẩy.
Hắn thích Vệ Lam rất lâu, một mình chịu đựng nỗi lòng này, không một chút h4m muốn hay chiếm hữu. Hắn cho phép Vệ Lam đứng ở một khoảng trời rộng lớn hơn, tự tay hắn đưa Vệ Lam lên sân khấu rực rỡ, hắn nhìn Vệ Lam được người khác theo đuổi, nghe lâu lâu Vệ Lam lại nói với hắn có người tỏ tình với cậu, không phá hư, không nhúng tay.
Hắn yêu Vệ Lam, yêu đến gạt bỏ hết ích kỷ và âm hiểm của mình, không còn tàn nhẫn, không còn mưu mô, chỉ hy vọng Vệ Lam không bị gò bó làm những điều mình thích, thích người mình thích, cho dù người kia không thích mình đi chăng nữa.
Nhưng bây giờ, Vệ Lam hôn hắn.
Vệ Huân không dám tin, mấy hôm nay hắn không ngừng tự hỏi, hắn cảm thấy Vệ Lam thích mình, rõ ràng cậu nhớ hết những chuyện đêm hôm đó, rõ ràng đã hiểu tình yêu là gì, không ngừng suy nghĩ, thuyết phục bản thân, lại cẩn thận từng bước, không dám đi quá giới hạn, sợ mình hiểu lầm.
Nhưng bây giờ, Vệ Lam hôn hắn.
Em ấy dùng hành động để nói với mình đáp án của em ấy.
Vệ Huân không thể tin được, nhưng không nén nỗi kích động.
Vệ Lam thấy hắn không có một lời giải thích nào cho việc cách xa mình ra, chỉ có nhìn mình, hơi bất mãn, cậu đang chuẩn bị nhào lên hôn lại, Vệ Huân lại ôm cậu.
Vệ Lam hơi giật mình, không hiểu vì sao đột nhiên Vệ Huân lại ôm cậu, nhưng Vệ Huân ôm cậu, ôm rất chặt, chặt đến mức Vệ Lam cảm thấy Vệ Huân căn bản không biết sức mình mạnh cỡ nào.
Cậu không nói gì, cũng không giãy giụa, im lặng chờ động tác tiếp theo của Vệ Huân.
Vệ Huân ôm cậu một hồi, để cho trái tim mình tiếp tục đánh trống reo hò, hắn ôm Vệ Lam, không nói gì, cứ vậy mà dùng sức ôm. Phải mất một lúc hắn mới bình tĩnh lại, hắn nghiêng đầu hôn hôn lỗ tai Vệ Lam, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn em, Tiểu Lam."
Giọng nói rất dịu dàng, mỗi câu mỗi chữ như vừa mới vớt trong bể rượu tình ra, mùi thơm thoang thoảng, thấm vào ruột gan.
Vệ Lam không nói gì, cọ cọ bên tai hắn, hôn lên sườn mặt hắn.
Vệ Huân cười, hắn thả Vệ Lam ra, nhìn Vệ Lam ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn, hỏi, "Tiểu Lam, em đang giả say sao?"
..........